Bài Viết Mới

Monday 15 June 2015

Tất cả, đều đã qua rồi...

Có lẽ đúng, có lẽ sai nhưng tôi vẫn tin, ở nơi đó, cô ấy vẫn đứng đấy, nhìn tôi, k cười. Sau đó sẽ nói: “Tất cả, đều đã qua rồi”.

     Tôi vùi chặt đầu vào những ngón tay, dưới sàn nhà là những tờ giấy ghi đủ mọi câu chữ, hỗn độn đến mức khiến tôi chóng mặt nhưng tôi đã không còn quan tâm gì nữa vì giờ phút này đầu tôi đau như búa bổ, như có người nào đó dùng ngón tay quấn chặt những sợi dây thần kinh lại với nhau khiến nó đau buốt. Trong cơn đau đó, gương mặt Khanh hiện ra chân thật đến lạ, những ký ức về cô ấy cũng tái hiện lại như một cuốn băng chạy dày trong tâm trí.

Tất cả, đều đã qua rồi...

     Không hiểu sao trong ký ức đó, cô ấy càng cười tôi lại càng đau chỉ khi nó hiện diện nước mắt, cơn đau mới lắng nhẹ dần. Tôi vơ tay loạn choạng cầm ngay hộp thuốc để trên bàn, vội đổ ra rồi cho vào miệng. Tôi thở dày một cái, cả người đều tựa vào chiếc tủ sau giường. Tôi im lặng, chờ khoảng ngần ấy thời gian để thuốc thấm dần, đã mệt mỏi với quá nhiều thứ xung quanh, tôi không còn buồn nghĩ đến điều gì nữa.
    Nhắm mắt lại để nỗi đau không còn lan tỏa hay để hình bóng ai đó mãi thấm dần trong tim. Tôi không còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp Khanh là khi nào nữa, chỉ nhớ rằng hôm ấy trời nắng rất đẹp còn mặt Khanh thì dính đầy dầu nhớt. Cô ấy ngồi bên đường, cực khổ mà quay những bánh lăn không chịu vào nếp, bộ váy màu vàng nhạt xinh xắn cũng bị cô ấy bôi lem cả người. Lúc nhìn thấy hình dáng đó tôi chỉ biết lắc đầu cho cái người không biết thưởng thức nghệ thuật buổi sáng này. Nhưng sau đó có lẽ suy nghĩ của tôi lại theo một chiều hướng khác, tôi cảm thấy tiếc kinh khủng cho bộ váy xinh đẹp kia khi bị chủ nhân của nó bôi cho một mớ hỗn độn lên người.
    Tôi cứ đứng nhìn cô ấy trong năm phút, chỉ trong năm phút nhưng sao tôi lại cảm thấy mình lãng phí quá nhiều thời gian vào cái việc vô bổ này khi con người kia vẫn như một cỗ máy lặp lại động tác nghệ thuật đó cả trăm lần, không đâu vào đâu. Thỉnh thoảng cô ấy có ngước lên nhìn tôi nhưng rồi lại cúi mặt xuống, tôi thấy tai cô ấy hơi đỏ xem ra là đang ngượng ngùng. Lúc đó trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ: Nói gì với tôi đi, bảo tôi giúp cậu ấy. Và có lẽ chỉ cần cô ấy mở miệng tôi cũng không lãng phí đến cả mười phút như thế này.
    Giữa phố như thế này, một chàng trai thờ ơ đứng nhìn một cô gái đang cấm cúi cực khổ gắn chiếc sênh xe đạp mà vẫn không chịu đến giúp, không có biểu hiện gì cả, máu lạnh vô tình. Hình ảnh này rơi vào mắt người khác đúng là không đẹp đẻ một chút nào. Sau mười lăm phút lãng phí và tôi cứ đấu tranh với cái nhìn ngước lên rồi cúi xuống của cô ấy, tôi bỏ cuộc. Không còn hy vọng nào nữa, tôi quăn chiếc xe đạp còn vắt vẻo mấy túi đồ ăn sáng sang một bên, bước đến bên cô ấy.
    “Cô gái à? Cần tôi giúp gì không?” Tôi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói trong khi cô gái kia thật chẳng có một chút biết điều, ngước lên rồi lại nhìn xuống, một chữ không buông ra. Lúc đó tôi thấy mình cứ như một thằng ngốc vậy, tức giận quay người xách xe đạp đi nhưng chưa được ba bước, tôi quay đầu xe lại trở về vị trí cũ. Vẫn nhìn cô bé có bộ dạng không thay đổi đó, chán nản mà lắc đầu.
    Lần này tôi không thèm hỏi cũng không chờ cô ấy phản ứng gì cả, đưa tay kéo cô ấy rồi đặt sang một bên trong khi tôi đang loay hoay giải quyết cái đống hỗn độn, miệng đang thầm mắng chửi “Ai bảo tôi là đàn ông cơ chứ.”. Cô ấy nhìn tôi, ngỡ ngàng rồi lại mỉm cười, có cơn gió thổi qua, hồn tôi như lạc về đâu đấy: Chết tiệt, cô không thể cười sớm hơn một chút à?. Tôi đang thầm mắng chửi và nghĩ nếu cô ấy chịu cười sớm hơn một chút không chừng chiếc xe này tôi có thể vác về đến tận nhà cho cô ấy, cũng không đày đọa nhau cực khổ đến như thế này.
    Vừa sửa xe tôi vừa lắc đầu, có nhiều người lại quá làm uổng phí cái trời cho. Gắn xong cái sênh xe tôi lại thấy càng hận bản thân hơn khi đáng ra tôi chỉ cần dành ra năm phút cho mọi chuyện trong khi tôi lại phí hoài cả tận ba mươi phút của cuộc đời.
    Làm xong cũng không chờ cô ấy cảm ơn, tôi xách xe đạp chạy vội ngay về nhà vì nếu chờ cô gái đó mở miệng, tôi lại sẽ uổng phí một buổi sáng nữa của cuộc đời. Vừa chạy tôi lại vừa suy nghĩ, cô ấy không biết nói chuyện sao? Thật sự là không biết?...
    Tôi khó hiểu đưa tay lên gãi đầu rồi lại nhìn mớ đồ ăn sáng trên tay lái. Chết tiệt, tôi muộn cả giờ lên lớp rồi.
………..
    Có tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi giật mình trở về hiện tại. Vội lần theo tiếng chuông, tìm kiếm chiếc điện thoại trong đám giấy trắng xóa đó, tôi chỉ kịp bắt máy ở tiếng chuông cuối cùng “Alo! Tôi nghe đây”.
    “Lâm à? Bản thảo đã viết xong chưa?”
    “Chưa.”
    “Còn truyện ngắn?”
    “Chưa.”
   Bên kia im lặng một lúc.
    “Kịch bản thì xong rồi chứ?”
   Tôi cũng im lặng một lúc.
    “Nó cũng như hai thứ trên.”
    “Vậy tuần này phải làm thế nào? Báo đã giới thiệu cả rồi, cậu đừng đùa với chúng tôi như vậy chứ.”
    Tôi im lặng, đưa chiếc điện thoại ra xa nhìn, cái tên đang phát sáng là: Minh – Trưởng phòng của tòa soạn tôi đang làm việc. Tôi hắn giọng một cái, lại đưa điện thoại vào tai.
     “À, Trưởng phòng Minh. Đúng là tôi đang đùa đấy, thật ra sắp hoàn thành rồi, sẽ nhanh nộp cho chú thôi.”
   Tôi im lặng chịu năm phút giáo huấn của Trưởng phòng rồi chờ bên kia gác máy, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
   Tôi bước vội ra phố với chiếc áo thun đơn giản, định tìm một vài tư liệu để hoàn thành đoạn kết của truyện ngắn tôi đang viết dở.
    Nắng chiều ngã màu soi lên bóng tôi đỗ dày xuống mặt đất, bên tai thấp thoáng tiếng xe đạp lướt qua rồi cả tiếng cười đùa của một vài sinh viên. Tôi tự nhiên thấy lòng mình chùng xuống, một nỗi buồn mơ hồ ru nhẹ vào tim.
    “Cậu nói được sao?” Tôi ngây ra nhìn người trước mắt khi vừa nhận được tiếng cảm ơn đầy ngọt ngào từ cô ấy. Khanh mỉm cười, nụ cười thoảng nhẹ mùi nắng, cậu ấy gật nhẹ đầu.
    “Sao không nói sớm chứ?” Tôi dở khóc dở cười vì một tháng nay cứ mãi hoài nghi cô bé bên cạnh có vấn đề gì không vì từ lần đó cô ấy luôn chạy theo tôi nhưng một chữ cũng không nói khiến tôi suốt ngày cứ theo người ta hỏi những câu vớ vẩn như: Cậu không nói được à? Bị bệnh gì đúng không? Hay nhiều lúc không vui thì quát lên: Cậu bị câm à? Sao không nói chuyện.
    Khanh nhìn tôi, cô ấy khẽ đỏ mặt “Lần đó tớ bị viêm họng, tắt tiếng cả tháng trời, cậu bảo tớ nói, tớ nói đường nào đây?”. Tôi ngơ ra vài giây, nhìn cô ấy rồi tự nhiên cả hai chợt bật cười, tiếng cười vang đều trong nắng.
    Hóa ra cô ấy theo tôi cả tháng nay, giúp tôi nhiều việc chỉ là muốn cảm ơn. Vậy mà tôi tưởng tôi có sức hút, làm anh hùng một lần lại được mỹ nhân mến mộ, vẫn là tôi suy nghĩ nhiều quá.
    Đang vẫn vơ suy nghĩ, bên tai lại truyền đến giọng nói trầm thấp “Cậu gì ơi! Cậu đứng đây lâu lắm rồi đấy. Cậu muốn ra hay vào để tôi biết còn đóng cổng.”. Tôi giật mình, đưa mắt nhìn lên. Chết thật, ma xuôi quỷ khiến gì lại lôi tôi đến nơi này, tôi nhìn nóc trường làm gì cơ chứ. Dạo này thật chẳng ra làm sao.
    Tôi quay sang nhìn bảo vệ, cười trừ “Xin lỗi bác. Cháu không định vào, bác cứ đóng cổng đi ạ.”. Nói xong tôi gật nhẹ đầu rồi quay đi để tránh ánh mắt kỳ dị của người khác nhìn mình.
     Tôi dạo phố cả buổi chiều cuối cùng thu lại được một cái kết tuyệt đẹp. Hai người đều sẽ rời xa nhau, trên đường đời xô đẩy, gặp nhau là duyên, yêu nhau là định mệnh nhưng còn xa nhau là do chính bản thân ta không đủ tin tưởng. Ai cũng vậy, cũng vẫn có sự hoài nghi nhất định với một người nào đó, với điều gì đó. Dành niềm tin tuyệt đối cho ai kia là điều không thể vì bản thân ta nhiều lúc còn tự hoài nghi với chính mình. Vậy thì những năm tháng yêu thương đó, tôi nguyện cất vào ký ức, chôn giấu mãi trong tim để nó vĩnh viễn trở thành mối tình đẹp, sống mãi trong trái tim của những người ở lại…
     Con chuột kích gửi đi, tôi ngã lưng tựa vào ghế. Nhắm mắt lại, giọng nói thơ ngây đó lại hiện lên trong đầu.
      “Khanh. Chúng ta quen nhau đi.” Tôi mở lời rồi quay sang nhìn người bên cạnh, nắng ngã màu ấm áp đến lạ, gió thoảng qua càng làm tôi lưu luyến khung cảnh này. Khanh im lặng, cô ấy cúi nhìn xuống, mặt không còn đỏ nữa, tôi cảm thấy rất kỳ lạ nhưng vẫn rất sợ mình đã nói gì đó không phải. Định mở lời chửa cháy thì bỗng dưng cô ấy ngồi thẳng dậy, nhìn tôi cười thật tươi “Quen thì quen, tôi sợ gì cậu.”.
    Tôi đơ ra trước phản ứng đó, trong lòng thầm nghĩ có phải con gái đều như vậy không. Quả thật rất khó nói vì Khanh thật sự rất khó hiểu, cô ấy luôn cho người ta cảm giác như gần lại như xa, như đơn giản lại như không phải như vậy.
    Tôi nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau. Sau cùng cô ấy lên tiếng “Cậu đừng nhìn tôi như vậy nha. Nếu không tôi sẽ đỏ mặt đó.”. Tôi giật mình trong khi cô ấy lại cực kỳ bình tĩnh, rồi tự nhiên chúng tôi bật cười, bởi những thứ tưởng như là đơn giản đó.
……………..
    Hôm nay tôi ra tòa soạn, thường thì tôi không đến đây nhiều vì công việc của tôi đa số chỉ là viết bài, vấn đề cần một chút tư duy đó ở đâu cũng có thể thực hiện được nên dù tôi đến đây thì cũng chẳng có ít gì. Nhưng tôi biết trong văn phòng đó Trưởng phòng luôn dành một chỗ trống kế những nhân viên khác, nơi đó dành cho tôi. Điều đó làm tôi thấy vui hơn hẵn khi người luôn bị tôi trêu tức lại chưa lúc nào là quên tôi mặc dù nơi đó tôi không thường xuyên ngồi vào.
    Trong một tháng tôi chỉ đến tòa soạn có vài lần, vào những lúc nhận lương hay công việc tăng đột suất cần thêm nhân lực và cũng có thể là trong tháng đó tôi không đến lần nào cả vì bởi lẽ dù tôi có đến hay không thì tiền vẫn được chuyển vào tài khoản của tôi một cách đều đặn.
    Ai cũng bảo công việc của tôi thật nhàn rỗi nhưng họ sẽ không thể nghĩ đến rằng nếu nó nhàn rỗi như vậy thì tôi sẽ không ở đây, làm một việc hết sức là ngớ ngẩn – sửa lỗi chính tả. Tôi cũng không hiểu sao lại phải làm việc này trong khi người gây họa lại không phải là tôi.
    Lúc Trưởng phòng gọi cho tôi bảo có việc rất gấp nên tôi cũng nhanh chóng chạy đến nhưng vừa bước vào văn phòng ông ta đã đặt tay lên vai tôi và bảo rằng “Do sơ suất của nhân viên mới nên nhiều chi tiết nhỏ trong bài viết lần này có sai sót. Báo đã đặt lịch phát hành nên không thể trì hoãn, mọi người đều làm việc hết năng suất cả rồi, nếu không đến đường cùng tôi chắc chắn sẽ không gọi cậu nên mong rằng cậu hãy bỏ ra một ít thời gian nhàn rỗi của mình mà giúp chúng tôi.”
    Ông ta đã nói đến vậy, tôi nào dám mở lời, chỉ đành ngồi đó mà sửa từng lỗi nhỏ, chẳng khác nào mò kim đáy bể, mắt tôi nổ luôn cả đom đóm. Để tôi xem còn ai dám nói công việc của tôi nhàn rỗi, việc nhàn rỗi mà các người nói chính là đây này.
    Ngồi trên máy tính hàng giờ liền khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi, mắt tôi đều hoa cả lên, tôi không phải là người chịu áp lực giỏi nên điều này với tôi thật khó khăn. Bỗng chốc đầu tôi chợt đau buốt, tôi theo thói quen, đưa tay vào ngăn kéo tủ lục tìm hộp thuốc. Không có, đây không phải ở nhà, ngăn kéo tủ trống không. Tôi ôm đầu, cố gắng không phát ra tiếng, trong lúc tôi không trụ nổi nữa, hộp thuốc như đâu đó hiện ra trước mắt, không biết có phải ảo giác không nhưng tôi vẫn vơ tay chụp lấy rồi cho vào miệng.
    Ngã người ra sau ghế, tôi dần bình tĩnh hơn. Tôi đưa bàn tay đang nắm hộp thuốc lên nhìn, trên đó có một tờ giấy “Lần đó tôi đến nhà cậu thì thấy hộp thuốc này, tìm hiểu mới rõ cậu bị áp lực nên mới dẫn đến đau đầu. Bệnh tâm lý thôi, thả lỏng một chút đi, đừng cố gò bó những thứ đã qua. Làm tốt việc của cậu là được.”.
    Tôi im lặng, không nói gì nữa mà quay lại công việc, trong suốt giờ làm tôi không hề mở lời cũng chẳng than vãn, ngoan ngoãn mà làm tốt việc của mình.
    Tôi tan ca lúc chiều tà, hôm nay không có nắng, những đám mây đen kịch vây kính cả bầu trời khiến không khí bốc lên hơi sương lạnh len lỏi qua da thịt, rét đậm cả trong tim. Tôi đứng trong công ty nhìn ra cửa kính, những hạt mưa nặng dần rồi tạt vào tấm kính tạo thành những hạt pha lê trong suốt lăn đều, rơi nhẹ.
    Tôi im lặng, đưa tay vào túi quần, giờ này công ty yên ắn đến đáng sợ. Trong không gian rộng lớn chỉ tưởng như có mình tôi. Ánh mắt tôi dần mơ mồ bởi làn nước mỏng manh, hình ảnh em hiện về chân thật ngay trước mắt.
    “Anh đừng giải thích nữa, công việc, công việc rồi công việc, anh rõ ràng không để tôi vào tim. Anh có biết tôi đã đứng đây chờ anh bao lâu rồi không? Đến cả mưa lớn như thế này tôi cũng không dám rời đi vì tôi biết mình có hẹn với anh, không để anh chờ. Nhưng còn anh, anh xem mình đã đối xử với tôi thế nào?”
    Em khóc, tiếng khóc em át cả tiếng mưa, cả người em ướt sũng. Giây phút đó tôi cảm thấy tim mình như bị bót nghẹn, phải chi tôi nhớ đến cuộc hẹn này mà đến sớm hơn, phải chi tôi đẩy đóng công việc đó sang một bên để chạy đến đây có lẽ em sẽ không đau khổ như thế này.
    Tôi không biết giải thích ra sao, chỉ biết đứng cùng em trong màn mưa, nghe tiếng khóc đến tan nát của em. Môi tôi chỉ kịp mấp máy ba chữ “Anh xin lỗi”.
    “Đừng xin lỗi nữa, tôi nghe đến phát chán rồi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi không quan tâm người chú của anh còn môn đăng hộ đối, anh đi mà tìm người có điều kiện lo cho tương lai của anh.” Em gào to rồi đẩy tôi ra, chạy đi trong màn mưa giá lạnh. Lúc đó phải chi em tin tưởng tôi, em tin tôi sẽ không bỏ em và tin rằng tôi vẫn yêu em. Phải chi lúc đó tôi cũng chịu tin tưởng em, tin em vẫn đứng chờ tôi, tin em sẽ mãi luôn giữ lời mà đứng đấy thì có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này.
   Tôi không còn nhìn thấy em nữa, hình như đã ba năm rồi, em còn đây hay đã rời đi tôi đều không biết, chỉ biết rằng hai chúng tôi đã từng yêu nhau và đã từng đau khổ vì nhau.
    Có tiếng bước chân bên tai, tôi biết đó là ai. Không đợi người nào đó lên tiếng tôi đã mở miệng “Công việc là công việc, chú đừng tự trách mình, chú không thích cô ấy, cô ấy cũng không thèm để ý đến chú. Chỉ là do hai chúng tôi không đủ tin tưởng nhau, tôi không tin cô ấy vẫn đứng đó dù thời tiết có thế nào còn cô ấy không tin trong tim tôi vẫn yêu cô ấy. Vì chú là chú ruột của tôi nên tôi không thể hận chú. Chú không cần cảm thấy có lỗi vì chia cách chúng tôi, mọi chuyện đều đã qua rồi”.
     Nói xong tôi thở dày, quay người rời khỏi, lúc bước ra tôi vẫn nghe ông ấy nói một câu “Ta là vì sự nghiệp và tương lai của con”. Tôi cười khẽ, bước chân không dừng lại, sự nghiệp không cảng trở chúng tôi, chú không cảng trở chúng tôi chỉ là do chúng tôi không đủ tin tưởng nhau.
    Ngoài trời mưa đã dứt, mùi nước mưa khai khái lang trong không khí xộc qua cánh mũi khó chịu đến lạ. Nắng lên, không khí cũng ấm dần, tôi bước đi trên con đường quen thuộc, chợt linh cảm mình sẽ gặp ai đấy. Có lẽ đúng, có lẽ sai nhưng tôi vẫn tin, ở nơi đó, cô ấy vẫn đứng đấy, nhìn tôi, khẻ mỉm cười. Sau đó sẽ nói: “Tất cả, đều đã qua rồi”.
……………..
     Cô ấy có đứng đó không đều tùy thuộc vào tình yêu của họ có đủ lớn để vượt qua. Tôi không viết tiếp vì tôi hy vọng bạn có thể viết cái kết cho riêng mình. Nếu bạn tin cô ấy vẫn đứng đấy thì trong tim bạn vẫn còn hy vọng và vẫn còn tình yêu. Còn nếu bạn tin đó chỉ là ảo giác thì hãy cứ dũng cảm buông tay, bởi lẽ không có lòng tin bạn sẽ không thể thấy cô ấy nơi cuối con đường.

About ""

Lorem ipsum dolor sit amet, consectetur adipiscing elit. Vivamus suscipit, augue quis mattis gravida, est dolor elementum felis, sed vehicula metus quam a mi. Praesent dolor felis, consectetur nec convallis vitae.

Post a Comment

 
Copyright © 2013 Tin Trà Đá 247
Supported by IT Việt 360